Hắn ta quay đầu lại, giọng nói và ngữ điệu đột nhiên thay đổi, sự kính cẩn và lịch sự ban nãy đã trở nên kiêu ngạo khinh người. Nghe bên tai, ngẩng đầu lên nhìn liền sững người.
Người này, là Y Thăng.
Tôi không khỏi ngạc nhiên, thu Định Tự Phù vào lòng bàn tay rồi hồi lại Ẩn Thân Phù, bước tới và nói:
- Sao ngươi lại ở đây?
Khóe miệng Y Thăng khẽ nhếch lên, hắn liếc nhìn tôi nói:
- Tại sao ta không thể ở đây? Lần này Phúc Duyên Trai liên hợp hành động, Yếm Thăng Sư cũng ở trong số đó.
- Sao, chủ trì Phúc Duyên Trai có thể điều phái sai khiến các ngươi tùy ý?
- Ngươi cũng có thể nói như vậy, nhưng nó cũng không hoàn toàn như ngươi nghĩ. Lợi ích cả thôi.
- Vậy ngươi ở đây, chính là tham gia vây đánh Thiên Hồ cốc? Không biết còn có ai tới tham gia nữa?
Tôi bắt đầu trò chuyện với Y Thăng, khi biết là hắn tôi vốn định hỏi cung hắn nhưng thành khẩu cung “sáo rỗng”. Y Thăng cũng không giấu giếm, hắn nhìn quanh rồi đáp:
- Còn gì nữa người thậm chí không thể ngờ, chẳng hạn như Thần gia ở Càn Tây, Linh Môn ở nam Giang Tây, Bộ tộc trừ tà, Hoàng Hà Bang, Kim Đao Môn, Kẻ săn xác, Thái Hành Ngũ Quỷ, Hà Nội Tam Kiệt. Còn...
- Còn Thất Quỷ Giang Nam?
Hắn đảo mắt:
- Mặc dù ta có bảy vị sư phụ, đều sinh ra ở Miêu Cương rồi lớn lên ở Miêu Giang chẳng phải Giang Nam Thất Quái gì đó mà là Miêu Cương Thất Quái...
Tôi không chịu nổi mà muốn cười thành tiếng, quả nhiên là Thất Quái, có điều Thất quái này khác với Giang Nam Thất quái, Y Thăng với Quách Tĩnh cũng khác nhau, bọn họ ở đây, rốt cuộc là muốn làm cái gì?
- Chắc hẳn vừa rồi ngươi biết ta ở đây chứ hả. Anh cố tình đi xa như vậy là để gặp tôi?
Tôi mở miệng hỏi.
Hắn gật đầu:
- Cuối cùng ngươi cũng thông minh được một lần, đoán đúng rồi. Tuy rằng khi nãy ngươi trong trạng thái tàng hình, nhưng những lão sư phụ của ta đã phát hiện ra ngươi từ lâu. Đương nhiên, thuật ẩn thân của ngươi lợi hại đến mức bọn ta không thể nhìn thấy nhưng ngươi vẫn bị bại lộ, ngươi biết tại sao không?
- Tại sao?
Nói thật, tôi cũng đang tự hỏi điều này, Ẩn Thân Phù của Cấm pháp của Hàn gia, không đến mức bị nhìn thấu nhanh như vậy đâu hả?
- Ha ha, đó là do khí tức của ngươi, một khí tức rất lớn mạnh. Khi vừa rồi bọn ta đang nói chuyện đã cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm đang đến gần. Cho nên ta mới cố ý dẫn ngươi ra đây, vì ta không muốn ngươi chạm trán với bảy lão sư phụ của ta.
Khí tức mãnh liệt, tín hiệu nguy hiểm? Tôi nghe xong thì sững người, rồi đến bất ngờ, hóa ra bây giờ trên người tôi cũng có khí chất của cường giả mà chính tôi cũng không cảm nhận được.
- Y Thăng, ta có gì cứ nói thẳng, đừng vòng vo nữa. Nếu ngươi đã dẫn ta tới đây, có gì cứ nói rõ ra đi. Thực ra, ta luôn muốn hỏi ngươi về làng Thiên Thủy, Bát Hoang Hỏa Long, ngươi dẫn Dương Thần Miêu Cương xa xôi vạn dặm, tất thảy rốt cuộc là như thế nào?
Tôi đem mọi nghi vấn trong lòng hỏi Y Thăng, nhưng hắn không trả lời ngay mà ngước nhìn bầu trời, suy tư một lúc trước khi nói:
- Trước hết, chuyện ở làng Thiên Thủy không có liên can đến ta. Tranh Nguyệt là học trò của đại sư phụ ta, cô ấy cũng chỉ là hành động theo lệnh của sư phụ. Ta có thể nói với ngươi biết rằng tất cả đều do mưu kế của Phúc Duyên Trai. Về mục đích, ta nghĩ ngươi đã trở về từ làng Thiên Thủy chắc đã hiểu tất cả, không cần hỏi ta nữa.
Tôi mở miệng định hỏi tiếp thì hắn giơ tay ngăn tôi lại và nói tiếp:
- Hiện tại thời gian có hạn, chúng ta nói ngắn gọn. Ngươi không cần thắc mắc đủ thứ, vì có những chuyện ta cũng không rõ. Ta chỉ có thể nói với ngươi, trong chỉ thị của Phúc Duyên Trai căn bản không cần bọn ta động thủ, chỉ cần bao vây chặt sơn cốc, phàm là thứ gì chạy ra cũng đều bắt hết. Hắn ta không nói cho chúng tôi bất cứ điều gì về những thứ khác, vì vậy ta rất nghi ngờ mục đích thật sự của Phúc Duyên Trai, e rằng không phải như bọn ta được biết.
Nghe hắn ta nói thế, tôi lấy làm ngạc nhiên, lẽ nào bên trong còn ẩn tình sao?
- Ngươi được…biết những gì?
Tôi hỏi Y Thăng, hắn liếc nhìn tôi rồi đáp:
- Đừng giả nai nữa. Chúng ta đều biết rằng chủ trì Phúc Duyên Trai đã tung hoành gần một nghìn năm nay chính là muốn cải thiên hoán địa để thế giới này biến thành thế giới của hắn. Chỉ tiếc là hàng nghìn năm qua hắn chưa từng thành công. Dù pháp lực của hắn thâm sâu khôn lường cùng thủ hạ càng như hổ mọc thêm cánh nhưng không được Thiên Đạo cho phép, hắn có gây sức ép thế nào cũng uổng công. Nhưng lần này thì khác, gần 100 năm qua, thế gian hỗn loạn đến mức chưa từng có, thời hiện đại khoa học kỹ thuật phát triển như vũ bão, mọi thứ đều bị phá hủy. Xem bề mặt thì thứ bị phá hủy là sông, hồ, biển, đất núi sông ngòi, nhưng trên thực tế, trải dài hàng nghìn năm, mọi phong thủy, long mạch mà các vị đế vương cố gắng bảo vệ trên mảnh đất Trung Hoa đều đã bị phá gần hết. Thiên Đạo ảm đạm gần như không thể nạo chịu đựng được sức tàn phá kinh khủng do nhân loại mang lại. Vì vậy, chủ trì Phúc Duyên Trai mới nhân cơ hội ra tay, muốn thống trị thiên hạ, chủ trì thế giới.
Tôi thầm ngạc nhiên khi nghe điều đó. Mặc dù tôi đã biết hết nhưng Y Thăng kể lại cụ thể và rõ ràng hơn, tôi nghi ngờ hỏi hắn:
- Làm sao ngươi biết được những điều này? Chẳng lẽ người sớm đã biết vì thế ngươi ngoài mặt mới luôn tuân theo Phúc Duyên Trai, bên trong bí mật chống lại?
Hắn xua tay, ra hiệu cho tôi nhỏ tiếng, rồi nhìn sang hai bên rồi mới tiếp tục nói:
- Ta biết từ lời tiên tri của Yếm Thăng Sư, nhưng cái này chỉ ngươi biết ta biết, tuyệt đối đứng để người thứ ba biết được.
Tôi khó hiểu:
- Mấy sư phụ của người lẽ nào không biết luôn hả? Sao ngươi không nói ra mà để mọi người chống lại hắn?
Vẻ mặt Y Thăng lộ vẻ kỳ quái:
- Ngươi cho rằng người nào cũng đều hiểu chuyện hả? Chẳng lẽ ngươi đã quên mỗi một vị vương gia biến thái luôn có một đám người ủng hộ một cách điên cuồng sao? Nếu nói ra, chỉ sợ ta sống không được đến ngày hôm nay, mấy vị sư phụ của ta chỉ quan tâm đến lợi ích của chính họ nà không màng sống chết.
Tôi không khỏi xúc động nói:
- Xem ra con người ngươi tuy ngoài mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng cũng quan tâm chuyện thế giới.
Anh lại đảo mắt và nói
- Quan tâm thiên hạ cái rắm. Tôi chỉ không muốn bị người ra lệnh, chịu quản chế của kẻ khác mà thôi. Nếu như Phúc Duyên Trai thành công, thế nào cũng khôi phục vương triều thiên hạ, và ít nhất một nửa của số người trên thế gian này sẽ chết, mọi thứ đều phải phá đi rồi xây dựng lại theo ý của hắn. Đến lúc đó sẽ không còn ai có cuộc sống tốt đẹp, ta mới không thiển cận như mấy vị sư phụ của ta. Trước đây ta đã thử tiết lộ một số, nhưng mấy lão đó cứ bảo ai chết cũng không liên quan gì đến chúng ta, miễn là có lợi ích, kiến lập lại một thế giới không chừng còn có thể làm một phần của phong kiến gì đó. Xì, một lũ mất trí. Ta chỉ muốn tự do tại mà sống, phong với chả kiến cái rắm.
Giọng điệu của hắn có chút kích động, lúc này tôi mới hiểu những gì Y Thăng đã làm trong suốt thời gian qua, thì ra đã biết chuyện từ lâu, nhưng điều tôi quan tâm hơn cả là, tôi phải làm sao bây giờ?
- Y Thăng, nếu ngươi nói như vậy, thì mọi người xem như chuyện cũ bỏ qua, đều coi như là hiểu lầm. Theo ngươi, bây giờ chúng ta nên phá hoại kế hoạch của hắn như thế nào đây?
Giờ hắn mới khôi phục lại sự bình tĩnh, nói với tôi:
- Hiện giờ hành động của chủ trì Phúc Duyên Trai rất bí mật. Không ai trong bọn ta biết hắn ta đang chuẩn bị những gì, kể cả việc hắn đến Thiên Hồ cốc, bọn ta cũng chẳng hề biết mục đích của hắn.
Tôi khẽ cười:
- Cái này, ta cũng biết một chút. Có vẻ như hắn ta muốn mượn thứ gì đó giống trận pháp gì đó trong Thiên Hồ cốc để mở tấm Gương Luân Hồi, nhằm đạt được mục đích là cải thiên hoán địa.
- Gương Luân Hồi, ta biết cái này, hừ, lúc đầu ta tìm tấm gương đó đến hao tâm tổn sức, kết quả các người cứ gây rối, đoạt lấy cho bằng được. Nếu không nó đã không rơi vào tay Phúc Duyên Trai, sẽ đâu có chuyện ngày hôm nay?
- Nơi nào sẽ có ngày hôm nay?
Hắn bực tức nói, tôi cười ngượng:
- Chuyện này, ta đừng tranh cãi nữa. Kỳ thực, chuyện gì cũng có nhân-quả. Dù ta đoạt lấy nói không chừng kẻ xui xẻo chính là ngươi đấy. Ngươi dám đảm bảo rằng Phúc Duyên Trai sẽ không tìm thấy ngươi không?
Hắn ta nhất thời không biết nói gì, xua tay:
- Không nói chuyện này nữa, ta cũng chẳng biết hắn sẽ làm gì với Gương Luân Hồi. Tóm lại, ta vẫn luôn chờ đợi ngươi, giờ ngươi đã đến rồi thì ta cũng nắm chắc. Thế này đi, chúng ta hãy cùng nhau hành động, từ đây thẳng về trước đâu đâu cũng là trạm gác, dù mục đích thực sự của Phúc Duyên Trai đến giờ vẫn chưa rõ ràng, nhưng có thể âm thầm phá đám tay chân của hắn cũng có lợi cho ta về sau. Ngươi thấy thế nào?
Tôi có chút phấn khích và nói:
- Được. Thực ra tôi cũng có ý này. Nếu ngươi đã nghĩ như thế, chúng ta hãy hành động cùng nhau. Ngoài ra, cẩn thận chút. Tôi nghi Tân Nhã đang nằm trong tay của chủ trì Phúc Duyên Trai. Chúng ta phải cứu cô ấy.
Nét mặt của Y Thăng chợt thay đổi, sau đó sắc mắt hắn trầm xuống, gật đầu đáp:
- Được rồi, chuẩn bị hành động.
Tôi quay đầu nhìn về phía sau hỏi:
- Thế nhưng ngươi đi vậy sao ăn nói với sư phụ đây?
Hắn cũng không thèm nhìn về phía đó, ngẩng mặt nói:
- Ăn nói cái rắm, ngươi không nhìn thấy mấy lão ăn thịt thỏ nướng đến lông thỏ còn không chừa cho ta, còn quan tâm ta sống chết?
Tôi bật cười, đưa tay ra nói:
- Được, vậy chúng ta chuẩn bị hành động.
Anh ấy nhìn bàn tay đang dang ra của tôi, lưỡng lự rồi cùng “hi-five” với tôi
“Bốp!”
Khi bàn tay tôi và Y Thăng vỗ vào nhau, trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc kì lạ, từ ngày đầu tiên tôi gặp tên này giờ, tôi chưa bao giờ nghĩ thời khắc mấu chốt mà nguy hiểm nhất, người duy nhất cùng tôi kề vai chiến đấu sẽ là hắn.
Một người đồng đội đặc biệt nhất.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo